A year (2)…

Continuing with the rest of the year 2006…

  • Tháng 7: trở lại Sing với cái chân chưa lành… Những ngày mới sang lại, may nhờ có cô ấy và lão Hiếu giúp đỡ, nếu không cũng chẳng biết sẽ ra thế nào. Yup, i received a great help from my friends… Cũng không ngờ mọi thứ ở Sing lại khó khăn thế, bởi lẽ tớ không thể đi bộ được, mà ở trường NTU thì làm gì chẳng cần đi bộ (khỉ, lại còn đồi núi). Chỉ thấy bệnh càng lúc càng nặng. Đọan đường từ hall 15 sang hall 14, ngắn, mà không biết phải dừng nghỉ bao nhiêu lần vì đau… Bước đầu làm quen với cái nạng, yup, và sau này là cái cane trông oai như cóc!!! Tạm gác chuyện đau ốm, có một chuyện to trong tháng này, là gặp Bố Mẹ của “cô ấy”. It’s not too stressful as I imagined, especially when you carried a crutches… Một quyết định đúng đắn trong tháng, sau cuộc gặp mặt tớ không nên bỏ qua ;;), là … trở lại VN, 2 tuần!!! Lần này, bệnh đã được gọi đúng tên, “thoát vị đĩa đệm”. Tội nghiệp Bố tớ, chạy vòng vòng chở con đi chữa bệnh, vì thời gian quá gấp. Cũng chẳng khỏi được. Nhưng trở lại Sing, ít ra với hi vọng là tập “vật lý trị liệu” rồi 2 tháng sau sẽ khỏi (chà, đơn giản lắm, như tập xà đơn, nhưng không hít, cứ treo, càng lâu càng tốt). Rồi đến chuyện lớn thứ 2 trong tháng, gia đình tớ sang Sing, dự lễ tốt nghiệp… Cũng may, nhờ Phương và Hiếu dẫn được nhà đi chơi. Lễ tốt nghiệp, vui phết, chụp ảnh quá trời (oai). Nhịn đau đi phăng phăng lên nhận bằng, còn lại thì chống cây cane của Ông tớ, rõ oai còn gì :(. Hết tháng…
  • Tháng 8: nhập học cao học. May nhờ Thầy tốt bụng, cho ở nhà làm việc vì tớ không lên trường thường xuyên và chịu được cái máy lạnh ở lab. Bệnh có lúc lên đến đỉnh cao với những đêm khó ngủ vì đau, nằm kiểu nào cũng đau như lợn! Có chửi hay rên cũng thế, mệt quá thì ngủ vậy… Lên trường hay đi đâu với cây gậy, chẳng vui thú gì lắm. Mọi ước mơ thu hẹp lại chỉ còn là được đi bộ, được nằm và ngồi dậy như một người bình thường… “But the life is keeping on moving, and that what tortures me” (Johny Cash). Giờ vẫn nhớ những lúc đứng dựa nghỉ, nhìn bọn SV trong trường đi lại băng băng qua mặt…
  • Tháng 9: ok, my birthday is on this month, and the 2nd anniversary too. Great time with her, and we celebrated quite a romantic dinner :D. Bệnh tiến triển tốt dần, từng tuần một… Viện đủ mọi cách nghe được từ… khắp nơi: tập xà, yoga, đi bơi. Có cái tốt, có cái làm đau hơn, chẳng biết đâu mà lần 😀
  • Tháng 10: some good signals on my health, có lẽ vì tập chăm quá (2 lòng bàn tay chai cứng), và cả đi bơi. Cuối tháng, lần đầu tớ đi lại không cần chống gậy và đã đứng dậy được lúc ngủ xong (arrg, bình thường là ngủ dậy xong không đứng dây đi được ngay đâu, phải đợi 20′ sau). Gần thành “người bình thường”… Cũng cuối tháng, mất thằng em họ, ra đi ở tuổi 29. Khóc, ở xa, mấy hôm nghe tin, nghĩ đến là khóc vì quá đột ngột, bất ngờ đến khó tin là thật, mãi đến hôm chôn cất. Người đến rồi đi…
  • Tháng 11: tháng thi cử. Học thi chăm chỉ… Cái lưng vẫn chưa khỏi hẳn…
  • Tháng 12: Bắt đầu lên lab mỗi ngày. Chà, căng thẳng của việc làm research, cảm giác như chẳng biết gì là đủ, và cái gì cũng có nguời làm mất rồi. Khổ thế… 8/12, ngày release 1st project “Love story” với cô ấy, feeling great when getting it done, hehe. Noel, những ngày cuối năm, holiday time… Cái lưng vẫn đang đỡ, mà sao chưa khỏi hẳn, huhu. Soon will be the end of this year, a great year, indeed !!!
  • And the new year comes…

So after all, just want to say HAPPY NEW YEAR to all :D, hehe :D/

A year (1)…

Một năm sắp qua, thử làm một cú nhìn lại nhỉ? Let’s see…

  • Tháng 1: đầu năm mới, chắc chẳng nhớ gì cả ngoài ăn chơi. Mà cũng có thể nhớ hôm ăn uống đầu năm, có thằng nhi’m, BC, MC, VTL, HL, she, về sau có MN nữa. Hôm đó đặc biệt vì có tiết mục kể love story của từng đứa. What a personal & closed talk! Yup, it’s rare & quite memorable thing…
  • Tháng 2: chẹp, chỉ nhớ tháng này có ngày 14/2… A late gift of Johny Cash CD & some cookies, sweet ah :D. Có Tết trong tháng này nữa thì phải, ta có về quê ăn Tết 😀
  • Tháng 3: hình như tháng dở hơi này chỉ quanh quẩn với cái FYP, chạy test và nộp report trễ một tuần, may nhờ thầy Jagath đi công tác… Nhớ những ngày viết report, stress và procastination hay đi cùng với nhau thế không biết! May có “cô ấy” và HL proofread hộ… Khổ thân, cuối tuần mà ngồi đọc report đến tối, mờ cả mắt. Cuối cùng cũng nộp xong, lại còn được thầy khen, kêu viết paper. Hàiz… Aniway, cuối cùng không có paper nào được viết cả :D, tớ lười :”>
  • Tháng 4: học thi cho kì thi cuối… A`, có 2 chuyện linh tinh trong tháng này. Thứ nhất là quyết định học cao học. Đến giờ vẫn chưa hối hận cho quyết định này. Dù ai đó bảo chọn career như chọn vợ, out of 10 cô xinh đẹp, ta chọn cô A nhưng chọn xong vẫn có chút ngẩn ngơ cho cô B, C, D… Hé hé! Thứ 2 là cái reject letter từ Google (so far, still a place I want to work for the most!). Vẫn biết interview của mình tệ, nhưng cũng là dịp để thấy “nhìn lên mình vẫn chưa bằng ai, nhìn xuống cũng không ai tệ như mình”. Cũng buồn ah, nhưng giờ thi chẳng nhớ buồn thế nào :)). Tháng này còn có buổi uống bia với gà rán với cô ấy, nói chuyện linh tinh về career, blah blah blah… Arrg, she’s cool, i know :). Wish, in her turn, she will get her “dream” job, sooner or later!!!
  • Tháng 5: thi cử thì phải, giờ chẳng nhớ gì mấy. Khỉ thật, lúc thi xong, cứ “bồi hồi” cho kì thi cuối thì vài tháng sau, đi học cao học, lại thi… It ain’t over ’til it’s over, guess so! Thi xong, chưa kịp relax thì lại bận rộn với Philips competition. In the end, failed! Dù sao, cũng là dịp hiếm để được làm một thứ của riêng mình, được think big, và được cái cảm giác thực sự tin ở điều mình làm & want to prove :)… Cái chân trái bắt đầu đau, ba’c si~ gọi là “nerve compression”…
  • Tháng 6: về nhà… Lúc về, tự muốn cho mình một kì nghỉ, để suy nghĩ và “nghiệm ra những điều mới”… Yu’p, ta có một kì nghỉ, theo một nghĩa rất khác của nó, but still valid. Tớ không suy nghĩ nhiều, không học php như dự định, trong đầu… chỉ nghĩ một thứ àh, bao giờ thì khỏi được cơn đau hành hạ từ cái chân trái. Mọi thứ cứ tệ dần, cái đau đi cả vào giấc ngủ. Cái tối mà nằm cũng đau, ngồi cũng đau, bo` cũng không khá hơn, đập vào chân thùm thụp cũng thế. Bố nhìn con đau cũng chẳng biết làm thế nào… 4h hơn mới ngủ được. Uống thuốc mà chẳng thấy đỡ gì cả, chỉ biết kì nghỉ đang hết dần. Cứ nghĩ là bị “đau thần kinh tọa”- mà có phải đâu, rõ khỉ ở chỗ đấy! Dù sao, bên cạnh chuyện đau ốm, vẫn có những thứ vui khác, hehe :D. Dù đau nhưng vẫn đi được ra biển với nhà một hôm, với cái mặt nhăn nhăn (yay). Thứ vui nữa là những buổi nói chuyện về muzi’t với chú Doan Thịnh, to me, still a great & passionate artist. Nói chuyện và học được những bài học đơn giản, không hẳn về nhạc, mà cả về cuộc sống…
  • …to be continued…

Songs


Believe
Don’t turn away

Just take my hand

And when you make your final stand

I’ll be right there,
I’ll never leave
All I ask of you

Believe

Courage
So for now wave good-bye, leave your hands held high

Hear this song of courage long into the night
And the wind will bear my cry to all who hope to fly

Lift your wings up high my friend fearless to the end

So for now wave good-bye, leave your hands held high
Hear this song of courage long into the night

Heart of steel
Born to walk against the wind

Born to hear my name

No matter where I stand
Im alone

Stand and fight
Live by your heart
Always one more try
Im not afraid to die
Stand and fight
Say what you feel
Born with a heart of steel

Jeany
Hoi cap 3 co dua ban bao moi lan nghe bai nay lai muon lam mot dieu gi “lon lao” – quote lai o day vay. Du chang hieu bai hat noi gi 😀

Nothing else matter
Forever trusting who we are
No, nothing else matters

Time
Every year is getting shorter, never seem to find the time
Plans that either come to naught or half a page of scribbled lines

Hanging on in quiet desperation is the english way

The time is gone, the song is over,
thought I’d something more to say

Believe…

And for all the roads you followed
And for all you did not find
And for all the things you had to leave behind

Don’t turn away
Just take my hand
And when you make your final stand
I’ll be right there
I’ll never leave
All I ask of you

Believe

Just feel like wanting to say thank you to all the supports I’ve got…

Looking back the past 3 months of this hard time when my back and legs hurt, it’s realized sometimes you can just not live on your own. Some times you need (or have) to look down rather than keep looking up for the pride you got.

Still, it has not ended yet. When will be the day I could say ‘freedom at last’ – hehe, or “let the freedom ring”? Will I get back to normal in this October…

(download)

The apprentice…

Đành viết blog này bằng tiếng Việt để diễn tả cho tiện vậy. Đang muốn ghi lại cảm xúc của những ngày vừa rối khi chuẩn bị cho vòng final của cuộc thi “Philips Young Innovative Competition”, đại lọai là một marketing campaign của Philips để quảng bá cộng nghệ NFC (Near Field Communication) của nó. Chuyện bắt đầu từ… 11 tháng…ago (July, 2005)
Lĩnh gọi điện rủ đổi FYP (final year project) để tham gia cuộc thi này, vừa là competition, vừa là FYP. Ok, tớ đổi, dù chưa biết NFC là gì cả.
1 tháng sau
Cảm thấy mình thích project của hơn (tên kêu lắm “Grid Infrastructure for Genomic Comparative”, hehe). Thế là có một quyết định liều lĩnh: đổi làm FYP cũ, và vẫn tham gia project, gần như double work. Cũng may là Lĩnh đồng ý. Cảm ơn nó…
Từ đó đến 17/5
Chạy 2 projects. Cũng mệt. Và có vẻ không thực sự “say mê” về ý tưởng dùng trong proj Philips lắm… Một hôm nào đó bàn có nghĩ đến ý tưởng cho user rate book bằng NFC handphone or PDA…
1 tuần trước 17/5
2 thằng đột ngột đổi ý về cách trình bày project. Từ việc “vượt qua những bất tiện trong thư viện” đổi thành “NFC-based Collaborative System”, dựa trên việc muốn library users interact nhiều hơn, chia sẻ sở thích, ý kiến về sách với nhau, một cách trực tiếp trên chính quyển sách chứ không phải là forum online. Với lại, còn muốn đưa thông tin về sách trong thư viện đến người dùng “on the move”, để người ta đừng mất “cơ hội khám phá” khi một ý nghĩ cần tìm hiểu chợt đến trong đầu… chà, đến đoạn này thì we really like it!
17/5 – Qualifying round
Presentation + demo và một đoạn video clip làm từ tối hôm trước đó đến 4h sáng. Giám khảo công bố – “go into FINAL”. Vui !!!. Bắt đầu nghĩ đến 1st prize. Và muốn fight for it, không chỉ vì vào được final mà chủ yếu vì cảm thấy proud về idea, và idea đó đang được lắng nghe…
23/5 là FINALE. Có 1 tuần để làm Apprentice, để marketing cho ý tưởng của mình… “As you are the winning team, your reward will be 10 thousand dollars !!!” :)). Bắt đầu những ngày vất vả nhưng đầy passion!
18/5 – Planning

Chiều, 2 thằng lên phòng Thấy (prof. Douglas & prof. Alvis) để cùng bàn xem những việc phải làm… Quite a lot of work.
19/5 – Project Summary
máy laptop hỏng. Phải chuyển tất cả sang máy Li~nh. Overhead time! Thương cái máy. 1 năm chinh chiến (final year mà), trước trận cuối lại die!
Buối sáng, đột nhiên nhận được phải viết project summary, và cái này sẽ gửi cho judges đọc. 1st impression is important, thế là viết cật lực cho xong để gửi. Nghĩ vòng vo, tìm cách tốt nhất để truyền được ý tưởng đến judges (… được described là “high-level people”). Gửi link ở đây để ai thích thì đọc vậy…
Tối… Keep think of the idea of how to present. Cứ quanh quẩn trong đầu, dẫn dắt thế nào để ai cũng gật đầu và đồng tình. Mở bài ra sao… Tưởng điên mất!
20/5 – Đóng fim
Cả ngày ở thư viện đế quay fim với Li~nh. Nó là director. Tớ là diễn viên. Diễn, quay, và cả tự edit và lồng nhạc. Li~nh làm tốt việc này wá. U did a great job, friend!
21/5 – Posters
sáng, chảng ngủ được. trong đầu cứ quanh quẩn nghĩ về việc làm sao để thuyết trình, đế thuyết phuc được judge. 4h30 sáng đã dậy… Chẳng sờ gì vào Photoshop, giớ phải ngồi làm poster. bỏ cả ngày đến 6h chiều mới xong với Li~nh được 2 cai posters. Li~nh chẳng design gì nhiều, nó sử dụng hình chụp để đưa vào luôn. Cũng được. Xong luôn cả bộ fim. Buổi tối chỉ còn dành cho presentation = slides and scripts… 3h30 sáng, 2 thằng đi ngủ, xong được cái slides

22/5 – Trước ngày ra trận
8h dậy. Cả ngày tập thuyết trình như điên. Các thầy cũng chịu khó hướng dẫn kĩ về cách nói và sửa cách diễn đạt. Thấy các thày nhiệt tình, cũng thấy vui, learn a lot from them! Tiếng Anh mình vẫn còn kém lắm, chưa ở mức độ “thuyết trình tốt”, có lẽ thế… 8h tối, chuẩn bị lần cuối trước khi “ra trận”. Demo, đồ đạc mang theo, chuẩn bị câu hỏi từ giám khảo, cắt posters… 1h30 ngày hôm sau thì xong…
23/5 – FINALE
Chưa kịp chuẩn bị tốt cho phần thuyết trình của mình cho lắm. Nên 4h30 dậy, để sửa script và tập nói lại cho kĩ hơn. Lại ngủ có 3 tiếng…
Đến nơi lúc 8h… Setup booth với Lĩnh. .
11h15: lên thuyết trình.
Nói cũng good, chưa gọi là excellent. Có lẽ phần Lĩnh present tốt hơn. Giám khảo hỏi “Mày đã đến gặp National Library để survey chưa”. Quá “naive” để không biết nói là rồi hoặc bảo là đã hỏi NTULib. Ngốc thật!
Vẫn cảm thấy rất tự tin ở ý tưởng của mình và benefits mình có thế mang lại. Cười rất tươi…
Vẫn nghĩ là sẽ có giải vì những đội khác không thực sự thuyết phục.3h15: announce
3h30: đến giải nhất, mà vẫn không phải là mình. Buốn. Não ruột. Chẳng phải vì thua. Mà vì mấy lần VN mình, vào được finale trong nhiều cuộc thi, nhưng chưa bao giờ thắng cả (dù chỉ giải 3). Different levels hay sao mà không thể make a difference?! Thua! Tay trắng đi về! Nhưng tớ vẫn tự tin về viễn cảnh của một xã hội luôn tìm kiếm kiến thức và chia sẻ. idea của bọn tớ chỉ để giúp mỗi người dễ dàng hơn để tự mở rộng và đào sâu cho kiến thức của mình. Để ý tưởng mới không ngừng nảy sinh. Để một ngày mang được giấc mơ này về Việt Nam.
Kiến thức phong phú lằm, đừng chỉ chìm đắm trong 1 lĩnh vực mà mình đang biết…
I still believe in it! Dù có lẽ nhóm đã không truyền tải được trọn vẹn ý tưởng đến judges. Hay ở đây vẫn cần những gì “thực tiễn” hơn. Và cả một số sai lầm khi không đi “market analysis” về ý tưởng, cứ tự nói theo ý mình… Ai đó có dịp đi thi tiếp (các em sau tớ), nhớ chú ý điểm này trong các cuộc thi ý tưởng nhá 😀
Thanks Li~nh. We did a good job! Just it can’t be great enough, friend!
… And that’s it. The end of all the battles. Just the end…

Time

Ticking away the moments that make up a dull day
You fritter and waste the hours in an off hand way
Kicking around on a piece of ground in your home town
Waiting for someone or something to show you the way

Tired of lying in the sunshine staying home to watch the rain
You are young and life is long and there is time to kill today
And then one day you find ten years have got behind you
No one told you when to run, you missed the starting gun

And you run and you run to catch up with the sun, but it’s sinking
And racing around to come up behind you again
The sun is the same in the relative way, but you’re older
Shorter of breath and one day closer to death

Every year is getting shorter, never seem to find the time
Plans that either come to naught or half a page of scribbled lines
Hanging on in quiet desperation is the english way
The time is gone, the song is over, thought I’d something more to say

Home, home again
I like to be here when I can
And when I come home cold and tired
It’s good to warm my bones beside the fire
Far away across the field
The tolling of the iron bell
Calls the faithful to their knees
To hear the softly spoken magic spells.
(lyric by Pink Floyd)

“After a while”

… Nice poem from Veronica A. Shoffstall (I’ve read it from this site). Just like another “food for thought”…

“After a While”

After a while you learn
the subtle difference between
holding a hand and chaining a soul
and you learn
that love doesn’t mean leaning
and company doesn’t always mean security.
And you begin to learn
that kisses aren’t contracts
and presents aren’t promises
and you begin to accept your defeats
with your head up and your eyes ahead
with the grace of woman, not the grief of a child
and you learn
to build all your roads on today
because tomorrow’s ground is
too uncertain for plans
and futures have a way of falling down
in mid-flight.
After a while you learn
that even sunshine burns
if you get too much
so you plant your own garden
and decorate your own soul
instead of waiting for someone
to bring you flowers.
And you learn that you really can endure
you really are strong
you really do have worth
and you learn
and you learn
with every goodbye, you learn…

© 1971 Veronica A. Shoffstall

food for thought…

Here are just some quotes I take from the book “It’s not how good you are, it’s how good you want to be” (quite a long name huh :-?) by Paul Arden. It’s really nice book (yup, best-selling book as usual): brief, concise but thoughtful… If you are interested in, you’d better borrow it and enjoy reading :). Worth ur time!!!
Let us think…

Without having a goal, it’s difficult to score

If you like soccer, let just image of a match with 22 players and a field with no goal… Funny, rite?

Talent helps, but it won’t take you as far as ambition

For those who still struggle for their examination, lecture…

What you learn at school are facts, known facts

Here are some to think about being good or being failed…

It’s probably ok. But then it’s probably not great either

Blame no one but yourself

General…

Avoid knocking the competition. It usually serves to publicise them rather than you

Don’t promise what you can’t deliver

… Trust is hard to be built but easy to collapse

Give him what he wants and he may well give you what you want

A simple art of negotiation huh?

It can’t be judged by description. It needs to be done (made) to exist

It = your idea :D. So keep the faith just do whatever to prove your thought…

If you can’t solve a problem, it’s because you’re playing by the rules

I really like this one, it sounds weird at first but becomes true after you think about it !!! Agrr, how to think “out of the box”, sigh…

The perosn who doesn’t make mistakes is unlikely to make anything

Hey, perfectism guys (like me…), it’s time to think about this…

It’s wrong to be right

It’s right to be wrong

Hmm, I preferred to say “It’s wrong to always be right”

High creativity is responding to situations without critical thought (playfulness)

Instead of giving people the benefit of your wit and wisdom (words), try painting them a picture

Every HOWTO book about presentation said, but you may forget to “paint your speech”…

If everything seems under control you’re not going fast enough (Mario Andretti)

End of this topic… I fell sleepy now, it’s 1am now.
Hope tomorrow is a good day for all…! Hey, sorry, “great day” instead 😉

Ethics…

I got a lesson today about Ethics- in personal matters, business and life… It brought me many aspects from a single decision: legal ethical, personal views of ethics. Ethics is so subjective hard to tell it right or wrong in many cases. After the 3-hour class, I went out and felt confused about my point of view in several matters. When it comes to discussion with others, you may realize how strong your opinion is… Yup, talking is still good, isn’t it?