Mình vốn chả biết tản văn là gì, hiểu mang máng là viết linh tinh không có kiểu mở-thân-kết bài…
Viết luận văn cho mình dịp nhìn lại những thứ đã nghiên cứu, công bố trong mấy năm làm nghiên cứu sinh. Thú vị là đề án nào mình công bố cũng theo cái quy trình: nộp chỗ A- reject – sửa – nộp chỗ B – sửa – được công bố. Trung bình mất gần 1 năm. Advisor bảo số mình không may, cần “cầu nguyện” nhiều hơn. Chả biết, còn một đề án đang đợi phản hồi của giám khảo (reviewers), chả biết có vẫn theo cái quy trình này không (!).
Mình vốn không bao giờ nghĩ mình thuộc dạng người “thông minh”, từ hồi học chuyên Toán cấp 3 đã nghĩ thế (vì gặp nhiều bạn thông minh thật!). Chỉ là cần cù, chăm chỉ, và máy móc. Hôm rồi Advisor bảo mình khá nhưng chậm chạp, thật là khó làm việc ở cái môi trường năng động như ở Sing. Mình toàn tốn 1-2 ngày để làm giám khảo cho một paper, trong khi người bình thường chỉ mất nửa ngày thôi. Chắc tại mình bị reject nhiều quá, nên mỗi lần quyết định reject một paper của người khác lại phải si nghĩ nhiều. Nghĩ đến người ta cũng mất vài tháng để “đẻ” ra một cái paper, như mình, lại phải xem kĩ…
Định viết gì cho nó mang tính “kết luận”, nhưng đã gọi là “tản văn” thì mình cứ kết ở đây vậy. Keke =))
Lâu rồi không viết gì ở blog này. Cái blog vốn để chia sẻ cảm nhận âm nhạc và si nghĩ linh tinh, mà dạo nay mình hờ hững với nhạc và nghĩ linh tinh quá nên chả muốn viết gì.
Cuối tuần rồi mình nghĩ nghĩ về hệ thống phức tạp (complex adaptive system), về lực đẩy và tính đóng mở của hệ thống (closed-system & open-system). Số là hôm rồi đi nghe seminar của John Holland mà. Cơ bản mình hiểu complex system là một hệ thống với các cá thể (agents) hoạt động, tương tác với nhau, quyết định cá nhân dựa trên/mang lại reward (phần thưởng) cho mỗi agent (có thể là một phần của reward chung).
Câu chuyện là trong closed-system, hàm reward là một hàm không đổi, được định nghĩa bên ngoài system (externally defined), thì hệ thống trước sau cũng sẽ hội tụ về một điểm cân bằng (stable) – mình nghĩ thế, hoặc Markov chain nghĩ thế. Ví dụ như hệ thống genetic algorithm. Còn trong open-system, hàm reward được định nghĩa dựa trên tác động của các agent’s actions lên nhau. Hệ thống này biến đổi (evolve) lung tung, không có điểm hội tụ, cũng không biết thế nào gọi là better system. Ví dụ như stock market, gain/lost của mỗi trader tùy thuộc vào việc mua/bán của các trader khác.
Rồi, mình lại nghĩ đến chuyện về mục đích sống… Mục đích công việc lương cao, mua được cái này cái kia, được cái này cái nọ. Trong cái closed-system như vậy, điểm cân bằng ở đâu hay khi đạt được objective rồi lại là sự trống rỗng (theo một cách nào đó, vì người ta vốn dễ chán với stability). Hay sẽ tốt hơn nên nếu mình đặt hàm “sự sống” của mình theo quan hệ với mọi người xung quanh…
Xong là hết weekend… Chả biết nghĩ gì tiếp, cũng như cái series con gà và quả trứng ngày xưa viết ra, như hâm :))
Lại nhớ đến những việc liên quan, về Ông tôi – Lê Nguyên Chí. Có lẽ lại càng ít người biết hơn… Mỗi lần đọc câu trong lá thư tướng Giáp viết về Ông: “Anh Chí là người tốt”, lại thấy mắt cay cay…
Imagine for a second that you’re carrying a backpack. I want you to pack it with all the stuff that you have in your life… you start with the little things. The shelves, the drawers, the knickknacks, then you start adding larger stuff. Clothes, tabletop appliances, lamps, your TV… the backpack should be getting pretty heavy now. You go bigger. Your couch, your car, your home… I want you to stuff it all into that backpack.
Now I want you to fill it with people. Start with casual acquaintances, friends of friends, folks around the office… and then you move into the people you trust with your most intimate secrets. Your brothers, your sisters, your children, your parents and finally your husband, your wife, your boyfriend, your girlfriend. You get them into that backpack, feel the weight of that bag. Make no mistake your relationships are the heaviest components in your life. All those negotiations and arguments and secrets, the compromises…
Cập nhật tình hình là tớ đang ở Offenbach, Germany
Vẫn ở nhà nghỉ cũ, không có internet (đúng ra là internet siêu đắt). Một ngày bắt đầu từ 6h sáng, ăn uống thể dục gì đó. 8h ra đón bus. Làm chán chê ở Honda đến 5h30 thì ra đón bus đi về. Tối sẽ lụi cụi nấu ăn, vì ở xung quanh không có khái niệm food court or canteen. Chán nhất là nấu xong phải rửa bát…
TV thì có vài kênh CNN, BBC nói tiếng Anh. Sang đây tớ nghe nhạc “trẻ” nhiều, chẳng hạn như Lady Gaga, nhờ kênh MTV.
Mùa xuân ở châu Âu cũng hay. Lá, chồi còn mới (sau mùa đông trơ trụi). Tươi hẳn (nhất là khi có sunlight). Chưa chụp ảnh gì mấy vì chưa có thời gian, mà cũng không có mood…
Viết vài dòng tranh thủ vừa revise xong cái paper (draft) và có internet. Ai mà “theo dõi” hoạt động online của mình thì sẽ thấy giảm ghê lắm đây. Các bạn thông cảm, vùng hẻo lánh, thiếu thốn lắm…
– Worked late yesterday. Found out a bunch of logical bugs in my code. Happily left the lab with some experiment running. Up!
– Morning starts with the rain and David Gilmour (Pink Floyd’s member). Great music, good life! This is for those who haven’t heard about Pink Floyd. Up!
– Come early to lab to check the results. Pretty confident for some good news. Sadly, the result gets worse than the one with bugs… Down!
But to be a great photojournalist, you have to have more than just one or two great photographs in you. You’ve got to be able to make them all the time. But even more importantly, you need to know how to create a visual narrative. You need to know how to tell a story.