Con gà và quả trứng – Kì 2

A question
Cách đây 4-5 năm gì đó, một bạn hỏi tui là không biết mình (bạn) đang cố gắng vì cái gì (lúc đó bạn đang cố để đi du học, hoặc mới đi được 1 năm rồi về thăm nhà thì phải). Như một câu trả lời có thể nói là kiểu mẫu – tui nói ta phải cố gắng vì trước hết là cho mình (our own life), rồi trông chờ của gia đình, rồi để còn có thể giúp đỡ người khác nữa… Make a perfect sense hé?! Nói chung là mỗi người có lý tưởng sống – rồi cứ thế mà sống thôi. Bạn bảo chẳng thấy lý tưởng gì cả – mấy cái kia không quan trọng nếu như mong muốn cá nhân không có (your own desire, a drive, kiểu kiểu thế). Mà bạn thì đang ở trong trạng thái như thế…

Tui nhớ hồi cấp 3, có bạn hỏi “Sống làm chi mày?”. Tui trả lời không nghĩ ngợi mấy: “Để trả nợ – rồi lại cho vay”. Ý là trẻ con sinh ra, được Bố Mẹ, mọi người yêu – cái gì cũng sẽ được ưu tiên (tất cả vì các bé thơ ngây mà). Đó là bắt đầu mang nợ. Rồi lớn dần, lại được yêu, được nhận từ người khác, xã hội nữa, lại là nợ… Lớn, thì cũng bắt đầu trả nợ – gia đình, người xung quanh, xã hội. Rồi có gia đình, có con, vài đứa, lại là cho vay… Xoay vòng là thế! Nghe có vẻ nặng nề, nhưng mà có ông bảo: “Nợ tang bồng, vay trả trả vay” mà. Nhưng cái này có vẻ không helpful mấy cho câu hỏi trên 😐

Quay lại bạn kia – tui dịch câu hỏi của bạn theo một cái hypothetical case là vầy: Giả sử một thảm họa xảy ra (Đại Hồng Thủy, dịch bệnh), còn lại duy nhất một người A còn sống sót, và người đó tin là còn mỗi mình còn sống à. Cho lãng mạn, giả sử người đó trôi dạt ra hoang đảo (kiểu Robinson). Với giả sử là còn một mình trên trái đất, trước sau người đó cũng chết, mà cũng không duy trì loài người được (ý là sinh sản) – thế câu hỏi là người đó có cố gắng để sống hay tự chết cho xong? Cơ bản case này là để cô lập các factors của “cố gắng” mà tui kể ra ở trên, xem một người sẽ phản ứng (at his own desire) thế nào thôi.

Câu trả lời đầu tiên, tự nhiên nhất, tui nghĩ đến là: tìm cách sống chớ, làm nhà gỗ, tìm nguồn nước, tìm lương thực (như truyện kể nè). Mà để làm gì?Hi vọng có người khác còn sống giống mình (khác giới càng tốt :|), ít nhất là có thêm 1 người nữa để đỡ cô đơn (thói sống bầy đàn). Nhưng thế thì violate giả thiết rằng chỉ còn 1 người sống sót. Như vậy khi các factors kia đã bị gạt bỏ (gọi là cắt đứt nối kết với những người xung quanh), mục đích “cao cả” cuối cùng là “duy trì loài người” cũng không thực hiện được, thế tồn tại làm gì? Tui cũng có thể assume là “bản năng sinh tồn” đã được programed (hard-wire) trong não nên thường ta sẽ tìm đường sống đã, rồi tính. Nhưng rồi, liệu có phải “dieing is better than living” không?

Thiệt ra hypothetical case trên liên quan mật thiết đến câu hỏi kinh điển “What is the purpose of life?” mà có nhiều cách trả lời qua tôn giáo. Có khi ông A sẽ vẫn tìm cách sống, giả sử ông ý là believer (không phải là vô thần), để hi vọng Bụt, Phật, Chúa… hiện ra và trả lời rằng ông nên làm gì? Tui quanh quẩn một hồi – sẽ lại về với một chữ duy nhất là “hi vọng”, để keep people trying to survive. Hypothetical case có thể giả sử là mọi liên hệ của A đã bị loại bỏ, nhưng không thể đảm bảo có thể giết được hi vọng/ belief của người đó…

Hừm, bạn hỏi tiếp, thể hi vọng có tắt không (mấy năm sau hông thấy người nào, God cũng không hiện ra nữa), mà tắt rồi thì sao? Tui chịu. Cái purpose of life thì tui không ham trả lời lắm 🙁

Có ai đọc bài này, có ý kiến gì thì cho tui biết với hen. Chẳng biết conclude thế nào – câu hỏi, câu trả lời để mở đã lâu nay rồi, lâu lâu vẫn nghĩ đến… 🙂

Viết lại nghĩ đến clip bài Unforgiven – post lên giải trí cho đỡ si nghĩ vậy…

One thought on “Con gà và quả trứng – Kì 2

  1. This article may suggest some useful stuffs for one’s answer to the question. Anyway, you may ask “why we human have these 6 needs?” and… stop there again 😛 :D?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.