Câu tít có vẻ chưa đúng lắm, phải gọi là đơn giản và tinh tế (simple and elegant) là tốt, nhỉ? Cái này dễ thấy trong toán hay tin, kiểu một bài có nhiều cách giải, nhưng lời giải nào đơn giản và “cool” thì sẽ được yêu thích hơn (ví dụ như proof số lượng số nguyên tố là vô hạn í, nhớ không? ). Sau bài post về tính đơn giản (tạm gọi là simplicity nha) trong bài về Jazon Marz, chẳng biết nói gì thêm về topic này cho đến hôm mò lại nghe nhạc Bob Dylan. Ông này là nhạc sĩ, ca sĩ và nhà thơ của Mĩ, giới thiệu đơn giản là có người so sánh nhạc sĩ T.C.Sơn của Việt Nam với Bob Dylan của Mĩ quốc vậy :D. Có những bài mà người nghe thường biết thông qua nhóm nhạc khác, nhưng với bản của Bob Dylan thì nhạc có phần đơn giản hơn nhiều, giọng hát cũng… thô ráp, chẳng chau chuốt mấy, nhưng nghe vẫn thích :|. Có lẽ vì nhờ ông này mà mình có thể lấy đàn ra lèng phèng vài bài và tự tin bảo “tớ đánh kiểu Bob Dylan”
. Ví dụ như:
Knockin’ on Heaven Door: chắc bài này nổi với nhóm Súng và Hoa Hồng nhỉ (Gun’n’Roses). Bài này nội dung phản chiến, lời của một ông lính sắp lên… thiên đường, nói lời tạm biệt với mẹ, vợ và con :|. Touching song!
Blowin’ in the wind : chắc được biết đến nhiều qua nhóm Peter, Paul ‘n Mary. Phần giới thiệu đã nói ở bài này.
The house of the rising sun: trước giờ tớ chỉ biết bài này với nhóm Animals.
Mỗi version hay một kiểu, nhưng sự đơn giản vẫn có sức hút của nó (well, not sure if you feel the same way). Một ví dụ nữa là đĩa nhạc Nebraska của Bruce Springsteen, chỉ có đàn thùng và harmonica, nhưng tớ nghe rất thích :|.
Chắc mình thuộc tuýp thích sự giản đơn, hơ hơ.
Friday April 18, 2008