“ Người sáng tác ra bài vọng cổ lúc đầu mang tên là “Dạ cổ hoài lang” này là ông Cao Văn Lầu, tục danh là “Sáu Lầu.” Ông Sáu Lầu là một thanh niên ở Bạc Liêu. Ông sanh năm 1890. Ông có vợ vào năm 20 tuổi. Nhưng vợ chồng ăn ở suốt 10 năm vẫn không có mụn con nào. Sợ dòng họ bị tuyệt tự, cha mẹ ông buộc ông phải bỏ vợ đe lấy vợ khác, hòng có con nối dői tông đường. Vì chữ hiếu, ông đành lòng phải làm tờ để vợ Nhưng lòng thương vợ tràn đấy, ông không còn thiết làm ăn gì hết. Ông đem gạo muối, vào ở trong một căn chòi, giữ vịt ở trong ruộng. Đêm đêm bốn bể gió lọng, tiếng ếch nhái thảm thương, khiến cho ông thêm quặn thắt vì tình nghĩa phu thê, vì chạ hiếu mà phải đứt gánh giữa đường. Ông nhớ lại những lời xót xa đứt ruột mà vợ ông nói lúc chia tay. Sẵng cây đờn, ông chút tâm sự vào đường tơ, phím nhạc. Ông Sáu Lầu lấy lời tâm sự của vợ, phổ thành bài “Dạ Cổ Hoài Lang.“
(trích từ http://www.geocities.com/hanllian/)
Đêm khuya tĩnh mịch, nghe tiếng trống canh, nhớ người ra trận…
Bảo kiếm sắc phong lên đàng.
Vào ra luống trông tin chàng.
Năm canh mơ màng.
Em luống trông tin chàng,
Ôi gan vàng quặn đau…í a…!
Thích cách hát có phần tự sự của nghệ sĩ Ngọc Giàu trong bản này, nhưng lại không thích phần nhạc cho lắm. Nghe thêm bản cho Ngọc Huyền hát, sân khấu hoành tráng hơn
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin ba.n,
Ngày mői mòn như đá Vọng Phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phụ phàng…
Đêm thiếp nằm luống những sầu Tây.
Bao thưở đó đây sum vầy,
Duyên sắc cầm lạc phai…í a….!
Là nguyện cho chàng
Hai chữ an bình an.
Trở lại gia đàng,
Cho én nhàn hiệp đôi… í…a…!”
Saturday March 3, 2007