Hai cái “giao thừa” năm nay đều trôi qua lặng lẽ.
Tết “Tây”, đêm cuối năm, 2 bố con nằm cuộn chăn trên căn phòng trọ, giữa cái lạnh mùa đông Hà Nội. Cũng không để ý nổi là ngoài kia người ta đi bộ bờ hồ đón năm mới ra sao vì mình vẫn còn đau nhiều, sáng phải có Bố đi mua đồ ăn về cho mà.
Tết “ta”, đêm giao thừa,… ngồi một mình trong cái nhà rộng thênh thang. Tự biết cái cảm giác thiêng liêng của phút chuyển mùa, niềm vui trong bữa gà nhắm rượu champagne “truyền thống” ở nhà và những “không khí Tết” khác là một cái gì xa xăm trong lúc này vậy. Tự mình bày ra nhiều trò nấu ăn, dọn nhà cho nó xôm tụ, nhưng như một câu nói đùa của đứa bạn “làm gì có Tết mà ăn”, giờ chợt thấy có gì “nhàn nhạt” trong mọi thứ…
Lần đầu tiên, lại muốn nghe “Phút giao thừa lặng lẽ”
Nhìn tạm tấm hình, để gọi là chút cảm nhận mùa xuân…