A year (2)…

Continuing with the rest of the year 2006…

  • Tháng 7: trở lại Sing với cái chân chưa lành… Những ngày mới sang lại, may nhờ có cô ấy và lão Hiếu giúp đỡ, nếu không cũng chẳng biết sẽ ra thế nào. Yup, i received a great help from my friends… Cũng không ngờ mọi thứ ở Sing lại khó khăn thế, bởi lẽ tớ không thể đi bộ được, mà ở trường NTU thì làm gì chẳng cần đi bộ (khỉ, lại còn đồi núi). Chỉ thấy bệnh càng lúc càng nặng. Đọan đường từ hall 15 sang hall 14, ngắn, mà không biết phải dừng nghỉ bao nhiêu lần vì đau… Bước đầu làm quen với cái nạng, yup, và sau này là cái cane trông oai như cóc!!! Tạm gác chuyện đau ốm, có một chuyện to trong tháng này, là gặp Bố Mẹ của “cô ấy”. It’s not too stressful as I imagined, especially when you carried a crutches… Một quyết định đúng đắn trong tháng, sau cuộc gặp mặt tớ không nên bỏ qua ;;), là … trở lại VN, 2 tuần!!! Lần này, bệnh đã được gọi đúng tên, “thoát vị đĩa đệm”. Tội nghiệp Bố tớ, chạy vòng vòng chở con đi chữa bệnh, vì thời gian quá gấp. Cũng chẳng khỏi được. Nhưng trở lại Sing, ít ra với hi vọng là tập “vật lý trị liệu” rồi 2 tháng sau sẽ khỏi (chà, đơn giản lắm, như tập xà đơn, nhưng không hít, cứ treo, càng lâu càng tốt). Rồi đến chuyện lớn thứ 2 trong tháng, gia đình tớ sang Sing, dự lễ tốt nghiệp… Cũng may, nhờ Phương và Hiếu dẫn được nhà đi chơi. Lễ tốt nghiệp, vui phết, chụp ảnh quá trời (oai). Nhịn đau đi phăng phăng lên nhận bằng, còn lại thì chống cây cane của Ông tớ, rõ oai còn gì :(. Hết tháng…
  • Tháng 8: nhập học cao học. May nhờ Thầy tốt bụng, cho ở nhà làm việc vì tớ không lên trường thường xuyên và chịu được cái máy lạnh ở lab. Bệnh có lúc lên đến đỉnh cao với những đêm khó ngủ vì đau, nằm kiểu nào cũng đau như lợn! Có chửi hay rên cũng thế, mệt quá thì ngủ vậy… Lên trường hay đi đâu với cây gậy, chẳng vui thú gì lắm. Mọi ước mơ thu hẹp lại chỉ còn là được đi bộ, được nằm và ngồi dậy như một người bình thường… “But the life is keeping on moving, and that what tortures me” (Johny Cash). Giờ vẫn nhớ những lúc đứng dựa nghỉ, nhìn bọn SV trong trường đi lại băng băng qua mặt…
  • Tháng 9: ok, my birthday is on this month, and the 2nd anniversary too. Great time with her, and we celebrated quite a romantic dinner :D. Bệnh tiến triển tốt dần, từng tuần một… Viện đủ mọi cách nghe được từ… khắp nơi: tập xà, yoga, đi bơi. Có cái tốt, có cái làm đau hơn, chẳng biết đâu mà lần 😀
  • Tháng 10: some good signals on my health, có lẽ vì tập chăm quá (2 lòng bàn tay chai cứng), và cả đi bơi. Cuối tháng, lần đầu tớ đi lại không cần chống gậy và đã đứng dậy được lúc ngủ xong (arrg, bình thường là ngủ dậy xong không đứng dây đi được ngay đâu, phải đợi 20′ sau). Gần thành “người bình thường”… Cũng cuối tháng, mất thằng em họ, ra đi ở tuổi 29. Khóc, ở xa, mấy hôm nghe tin, nghĩ đến là khóc vì quá đột ngột, bất ngờ đến khó tin là thật, mãi đến hôm chôn cất. Người đến rồi đi…
  • Tháng 11: tháng thi cử. Học thi chăm chỉ… Cái lưng vẫn chưa khỏi hẳn…
  • Tháng 12: Bắt đầu lên lab mỗi ngày. Chà, căng thẳng của việc làm research, cảm giác như chẳng biết gì là đủ, và cái gì cũng có nguời làm mất rồi. Khổ thế… 8/12, ngày release 1st project “Love story” với cô ấy, feeling great when getting it done, hehe. Noel, những ngày cuối năm, holiday time… Cái lưng vẫn đang đỡ, mà sao chưa khỏi hẳn, huhu. Soon will be the end of this year, a great year, indeed !!!
  • And the new year comes…

So after all, just want to say HAPPY NEW YEAR to all :D, hehe :D/

A year (1)…

Một năm sắp qua, thử làm một cú nhìn lại nhỉ? Let’s see…

  • Tháng 1: đầu năm mới, chắc chẳng nhớ gì cả ngoài ăn chơi. Mà cũng có thể nhớ hôm ăn uống đầu năm, có thằng nhi’m, BC, MC, VTL, HL, she, về sau có MN nữa. Hôm đó đặc biệt vì có tiết mục kể love story của từng đứa. What a personal & closed talk! Yup, it’s rare & quite memorable thing…
  • Tháng 2: chẹp, chỉ nhớ tháng này có ngày 14/2… A late gift of Johny Cash CD & some cookies, sweet ah :D. Có Tết trong tháng này nữa thì phải, ta có về quê ăn Tết 😀
  • Tháng 3: hình như tháng dở hơi này chỉ quanh quẩn với cái FYP, chạy test và nộp report trễ một tuần, may nhờ thầy Jagath đi công tác… Nhớ những ngày viết report, stress và procastination hay đi cùng với nhau thế không biết! May có “cô ấy” và HL proofread hộ… Khổ thân, cuối tuần mà ngồi đọc report đến tối, mờ cả mắt. Cuối cùng cũng nộp xong, lại còn được thầy khen, kêu viết paper. Hàiz… Aniway, cuối cùng không có paper nào được viết cả :D, tớ lười :”>
  • Tháng 4: học thi cho kì thi cuối… A`, có 2 chuyện linh tinh trong tháng này. Thứ nhất là quyết định học cao học. Đến giờ vẫn chưa hối hận cho quyết định này. Dù ai đó bảo chọn career như chọn vợ, out of 10 cô xinh đẹp, ta chọn cô A nhưng chọn xong vẫn có chút ngẩn ngơ cho cô B, C, D… Hé hé! Thứ 2 là cái reject letter từ Google (so far, still a place I want to work for the most!). Vẫn biết interview của mình tệ, nhưng cũng là dịp để thấy “nhìn lên mình vẫn chưa bằng ai, nhìn xuống cũng không ai tệ như mình”. Cũng buồn ah, nhưng giờ thi chẳng nhớ buồn thế nào :)). Tháng này còn có buổi uống bia với gà rán với cô ấy, nói chuyện linh tinh về career, blah blah blah… Arrg, she’s cool, i know :). Wish, in her turn, she will get her “dream” job, sooner or later!!!
  • Tháng 5: thi cử thì phải, giờ chẳng nhớ gì mấy. Khỉ thật, lúc thi xong, cứ “bồi hồi” cho kì thi cuối thì vài tháng sau, đi học cao học, lại thi… It ain’t over ’til it’s over, guess so! Thi xong, chưa kịp relax thì lại bận rộn với Philips competition. In the end, failed! Dù sao, cũng là dịp hiếm để được làm một thứ của riêng mình, được think big, và được cái cảm giác thực sự tin ở điều mình làm & want to prove :)… Cái chân trái bắt đầu đau, ba’c si~ gọi là “nerve compression”…
  • Tháng 6: về nhà… Lúc về, tự muốn cho mình một kì nghỉ, để suy nghĩ và “nghiệm ra những điều mới”… Yu’p, ta có một kì nghỉ, theo một nghĩa rất khác của nó, but still valid. Tớ không suy nghĩ nhiều, không học php như dự định, trong đầu… chỉ nghĩ một thứ àh, bao giờ thì khỏi được cơn đau hành hạ từ cái chân trái. Mọi thứ cứ tệ dần, cái đau đi cả vào giấc ngủ. Cái tối mà nằm cũng đau, ngồi cũng đau, bo` cũng không khá hơn, đập vào chân thùm thụp cũng thế. Bố nhìn con đau cũng chẳng biết làm thế nào… 4h hơn mới ngủ được. Uống thuốc mà chẳng thấy đỡ gì cả, chỉ biết kì nghỉ đang hết dần. Cứ nghĩ là bị “đau thần kinh tọa”- mà có phải đâu, rõ khỉ ở chỗ đấy! Dù sao, bên cạnh chuyện đau ốm, vẫn có những thứ vui khác, hehe :D. Dù đau nhưng vẫn đi được ra biển với nhà một hôm, với cái mặt nhăn nhăn (yay). Thứ vui nữa là những buổi nói chuyện về muzi’t với chú Doan Thịnh, to me, still a great & passionate artist. Nói chuyện và học được những bài học đơn giản, không hẳn về nhạc, mà cả về cuộc sống…
  • …to be continued…