Continuing with the rest of the year 2006…
- Tháng 7: trở lại Sing với cái chân chưa lành… Những ngày mới sang lại, may nhờ có cô ấy và lão Hiếu giúp đỡ, nếu không cũng chẳng biết sẽ ra thế nào. Yup, i received a great help from my friends… Cũng không ngờ mọi thứ ở Sing lại khó khăn thế, bởi lẽ tớ không thể đi bộ được, mà ở trường NTU thì làm gì chẳng cần đi bộ (khỉ, lại còn đồi núi). Chỉ thấy bệnh càng lúc càng nặng. Đọan đường từ hall 15 sang hall 14, ngắn, mà không biết phải dừng nghỉ bao nhiêu lần vì đau… Bước đầu làm quen với cái nạng, yup, và sau này là cái cane trông oai như cóc!!! Tạm gác chuyện đau ốm, có một chuyện to trong tháng này, là gặp Bố Mẹ của “cô ấy”. It’s not too stressful as I imagined, especially when you carried a crutches… Một quyết định đúng đắn trong tháng, sau cuộc gặp mặt tớ không nên bỏ qua ;;), là … trở lại VN, 2 tuần!!! Lần này, bệnh đã được gọi đúng tên, “thoát vị đĩa đệm”. Tội nghiệp Bố tớ, chạy vòng vòng chở con đi chữa bệnh, vì thời gian quá gấp. Cũng chẳng khỏi được. Nhưng trở lại Sing, ít ra với hi vọng là tập “vật lý trị liệu” rồi 2 tháng sau sẽ khỏi (chà, đơn giản lắm, như tập xà đơn, nhưng không hít, cứ treo, càng lâu càng tốt). Rồi đến chuyện lớn thứ 2 trong tháng, gia đình tớ sang Sing, dự lễ tốt nghiệp… Cũng may, nhờ Phương và Hiếu dẫn được nhà đi chơi. Lễ tốt nghiệp, vui phết, chụp ảnh quá trời (oai). Nhịn đau đi phăng phăng lên nhận bằng, còn lại thì chống cây cane của Ông tớ, rõ oai còn gì :(. Hết tháng…
- Tháng 8: nhập học cao học. May nhờ Thầy tốt bụng, cho ở nhà làm việc vì tớ không lên trường thường xuyên và chịu được cái máy lạnh ở lab. Bệnh có lúc lên đến đỉnh cao với những đêm khó ngủ vì đau, nằm kiểu nào cũng đau như lợn! Có chửi hay rên cũng thế, mệt quá thì ngủ vậy… Lên trường hay đi đâu với cây gậy, chẳng vui thú gì lắm. Mọi ước mơ thu hẹp lại chỉ còn là được đi bộ, được nằm và ngồi dậy như một người bình thường… “But the life is keeping on moving, and that what tortures me” (Johny Cash). Giờ vẫn nhớ những lúc đứng dựa nghỉ, nhìn bọn SV trong trường đi lại băng băng qua mặt…
- Tháng 9: ok, my birthday is on this month, and the 2nd anniversary too. Great time with her, and we celebrated quite a romantic dinner :D. Bệnh tiến triển tốt dần, từng tuần một… Viện đủ mọi cách nghe được từ… khắp nơi: tập xà, yoga, đi bơi. Có cái tốt, có cái làm đau hơn, chẳng biết đâu mà lần 😀
- Tháng 10: some good signals on my health, có lẽ vì tập chăm quá (2 lòng bàn tay chai cứng), và cả đi bơi. Cuối tháng, lần đầu tớ đi lại không cần chống gậy và đã đứng dậy được lúc ngủ xong (arrg, bình thường là ngủ dậy xong không đứng dây đi được ngay đâu, phải đợi 20′ sau). Gần thành “người bình thường”… Cũng cuối tháng, mất thằng em họ, ra đi ở tuổi 29. Khóc, ở xa, mấy hôm nghe tin, nghĩ đến là khóc vì quá đột ngột, bất ngờ đến khó tin là thật, mãi đến hôm chôn cất. Người đến rồi đi…
- Tháng 11: tháng thi cử. Học thi chăm chỉ… Cái lưng vẫn chưa khỏi hẳn…
- Tháng 12: Bắt đầu lên lab mỗi ngày. Chà, căng thẳng của việc làm research, cảm giác như chẳng biết gì là đủ, và cái gì cũng có nguời làm mất rồi. Khổ thế… 8/12, ngày release 1st project “Love story” với cô ấy, feeling great when getting it done, hehe. Noel, những ngày cuối năm, holiday time… Cái lưng vẫn đang đỡ, mà sao chưa khỏi hẳn, huhu. Soon will be the end of this year, a great year, indeed !!!
- And the new year comes…
So after all, just want to say HAPPY NEW YEAR to all :D, hehe :D/